"Trong mộng không biết mình là khách, vui buồn chỉ trong một suy nghĩ! Kiếp phù du một ngày, phù du một thế, mệnh của ta không dài bằng ngươi."
Diệp Lăng Thiên yên lặng nhìn vì sao trên bầu trời, tựa như đang nói, những vì sao trong màn đêm vĩnh viễn không thay đổi, lại như đang trả lời Phượng Hoặc Quân.
Ánh trăng bao phủ thân ảnh của hắn, cô tịch lại hư ảo.
"Cỏ cây trong núi, mùa xuân xanh, mùa thu vàng, sinh mệnh nhìn như ngắn ngủi, nhưng bốn mùa thay đổi, tuần hoàn qua lại, năm sau xuân về hoa nở, sẽ nhìn thấy muôn hồng nghìn tía."